Viết bởi Sheri Demaris và Christina Megargel
Qua quá trình học tập thực dưỡng của mình, tôi đã từng lúng túng không biết làm thế nào để thực sự thúc đẩy ai đó có sự lựa chọn lành mạnh hơn. Tôi hiểu khẩu vị của một người khởi thay đổi và rằng tâm trí bắt đầu sáng suốt khi anh ta hay cô ta ăn uống tốt hơn, nhưng quyết định ai hay khi nào để giúp lại là một thử thách.
Như một nhà tư vấn hướng dẫn ở một trường công, người ta nói với tôi rằng hơn một phần ba số sinh viên của trường hiện nay đang chịu đựng một số rối loạn nghiêm trọng. Bệnh tâm thần gia tăng cùng với bệnh tăng động giảm chú ý, bệnh béo phì, tiểu đường và hen suyễn/dị ứng ở trẻ em. Những trường học của chúng tôi cung cấp những lựa chọn thức ăn chất lượng nghèo nàn đến nỗi chẳng có cách nào khác để giúp tình trạng này được cải thiện.
Vì thế, cháu gái tôi và tôi tổ chức một chương trình nấu ăn ngoại khóa một tuần một lần cho trẻ con. Lớp thường chật ních học trò, đặc biệt là những đứa ham ăn. Chúng tôi không chỉ làm bánh burger và pizza kiểu thông thường của các bạn mà còn thiên về giới thiệu những thành phần mới với bọn trẻ.
Những đứa nhỏ hơn rất háo hức và cơ bản đi qua cả chương trình ăn tất cả những thứ chúng nấu, trong khi những đứa lớn hơn chọn lọc và lựa chọn. Nhưng, chúng tôi có hiệu quả trong việc thay đổi tương lai của những đứa trẻ này hay chúng tôi đang chỉ đặt một cái băng chặn lên tình trạng kinh khủng này? Tôi giải thích cho chúng rằng ăn đồ ăn tốt không những ảnh hưởng đến thể chất của chúng mà còn cả cảm xúc và tư duy của chúng nữa. Tôi nhắc nhở chúng, càng ăn vặt nhiều thì càng có nhiều tâm trạng bất thường. Giận dữ, chán nản, lo lắng và thậm chí mất phương hướng trong cuộc đời là tất cả những thứ liên quan đến thức ăn của bạn. Rất nhiều đứa vẫn chưa hiểu điều này, ngay cả khi tôi ném ra củ cà-rốt “cái này sẽ giúp con đạt được điểm thi cao!”
Một lần tôi hỏi Michio: “Một người thật sự thay đổi như thế nào? Từ trong ra ngoài? Hay là làm thế nào để tạo ra động lực cho một người tìm kiếm sự thay đổi?” Michio trả lời rằng một người có thể sẽ không thay đổi nếu không đối mặt với một cơn khủng hoảng sức khỏe trầm trọng hoặc cho đến khi anh ta hay cô ta đến một thời điểm chat ghét cuộc sống. Cần phải tồi tệ đến đâu?
Có cha mẹ trong lớp cùng với trẻ con sẽ rất tuyệt vời. Tuy nhiên, hầu hết các phụ huynh có lịch làm việc khác ở trong đầu rồi, đặc biệt ở hầu hết các trường ngoại ô –cho trẻ con càng có giáo dục và liên quan đến càng nhiều hoạt động ngoại khóa càng tốt để đơn xin vào cao đẳng của chúng được đầy đủ và mang tính cạnh tranh, thậm chí cả giải đấu bóng đá đêm muộn hay thực hành và các bài học kín ngày. Người ta ném việc nấu nướng ra ngoài cửa sổ; người ta cho trẻ con ăn uống trên đường, và thường là đồ ăn được chế biến nhanh.
Khi tôi đứng lớp ở trường và trong cộng đồng, học trò của tôi cần phải mạnh mẽ để không chỉ tự từ chối đến các cửa hàng ăn nhanh mà còn phải cương quyết trong khi đi chợ và nấu ăn trong bếp.
Tôi ngạc nhiên là mọi người càng ngày càng xa rời khỏi môi trường tự nhiên của họ, mà hầu như là do họ chọn. Hiện nay tôi đang bắt gặp những đứa trẻ chẳng bao giờ đi ra ngoài và cơ bản là ngồi trước máy tính cả ngày cả đêm chơi game trong khi bố mẹ chúng làm việc nhiều giờ để nuôi sống cả nhà. Kết quả là các hành vi lạ lùng trong lớp học.
Buồn thay, sự thay đổi sang một lối sống tự nhiên không dễ như trước đây khi tôi trở thành nhà thực dưỡng vào năm 1982. Không chỉ có bầu không khí của chúng ta chứa đầy sóng WIFI và EMT mà cả chất lượng thức ăn và nước cũng bị ô nhiễm. Thậm chí nếu chúng ta cho trẻ con ăn thực phẩm tuyệt hảo hàng ngày, liệu có cơ hội nào để cải thiện các điều kiện ô nhiễm này trước khi chúng trở thành người lớn không? Người bạn thực dưỡng của tôi Jeffrey Reel nói rằng bí mật nằm tất cả trong đất trồng tốt và rằng hiện nay đất trồng trọt đang rất nghèo nàn, thậm chí ngay cả trong thế giới hữu cơ. Cũng phải kể đến cuộc diễu hành của đường kính trong các cửa hàng thực phẩm, và thậm chí cả trong các cửa hàng thực phẩm sức khỏe, chúng ta có thể tìm thấy đường ở khắp mọi nơi.
Gần như là tất cả mọi người đều đang mê ngủ và bị tê liệt – chỉ lao vào tham gia các hoạt động trong ngày của mình mà chẳng thật sự quan tâm đến sự suy tàn này cho đến khi có một tai ương nào đó xảy ra. Và, thậm chí ngay cả đến lúc đó dường như họ cũng chẳng thay đổi con đường của mình.
“Tỉnh dậy đi” Tôi muốn nói. “Hãy hít thở. Kết nối với những khả năng tự nhiên của chính bạn. Hãy nắm lấy cuộc sống và sống!” Tôi muốn đem đến ánh sáng và màu sắc, và đánh thức mọi người dậy hít hà niềm hân hoan của thiên đường ngay trên hành tinh này để họ có thể nhận ra tri thức vĩ đại của sự sáng tạo và nỗi kính sợ trong tự nhiên. Tôi muốn họ nhận ra vai trò của mình trong vở kịch cuộc đời, những sự lựa chọn thức ăn dệt nên một mạng lưới trọn vẹn và ảnh hưởng đến những người khác như thế nào và tất cả chúng ta đều có ảnh hưởng đến nhau như thế nào và có thể đạt được thành công cho câu hỏi của chúng ta về một hành tinh lành mạnh, hòa bình.
Sau sự ra đi gần đây của hai người thầy thực dưỡng (Michio Kushi và Adelbert Nelissen), chúng tôi có thể cảm thấy chán nản. Tuy nhiên, tôi nhớ tiên sinh Michio nói rằng mục tiêu thay đổi thực dưỡng cảu ông không phải là trong năm nay hay thế kỷ này, mà là trong 2000 năm. Chúng ta không cần phải vội vàng như thế. Chúng ta bắt đầu, ăn một hạt trả 10,000 hạt. Tiên sinh George Ohsawa nhắc nhở chúng tôi sự chữa trị bắt đầu từ tâm trí.
Để bắt đầu gây sự chú ý của một người bạn sẽ phải thích giúp đỡ. Giúp anh ta hay cô ta hình dung ra. Hãy dạy họ nấu ăn và rằng thức ăn là nguồn gốc của sức khỏe và hạnh phúc của họ. Hãy cung cấp cho họ các công cụ để đạt được thành công với những lời dạy này. Hãy giúp huấn luyện trực giác và tư duy của họ bằng cách giải thích chúng ta không phải chỉ là thể chất.
Tất cả chúng ta đều là những thiên tài trong vũ trụ vĩ đại này! Như tiên sinh Michio đã dạy chúng ta trong các hội nghị chuyên đề thiêng liêng, khi chúng ta nghĩ đến ai đó thật ra là chúng ta đưa anh ta hay cô ta vào một sự ảnh hưởng và rung động khác trong suy nghĩ của họ. Hãy thử mà xem. Trong cảm giác rung động đó bạn đang tạo ra sự thu hút, đặc biệt khi bạn gửi gắm tình yêu. Tiên sinh Michio cho chúng tôi xem các đoạn phim về những em bé tật nguyền và để cho chúng tôi quan sát các em trong một thời gian dài. Sau đó ông sẽ hỏi chúng tôi cái gì đã gây ra tình trạng đó của các em và chúng tôi nghĩ thức ăn gì sẽ giúp chữa lành cho các em. Những câu trả lời của ông luôn luôn chính xác hơn của chúng tôi. Thậm chí ngay cả như thế, năng lượng của lớp học tập trung vào tình trạng khỏe mạnh của đứa trẻ cũng làm thay đổi diện mạo của chúng, chúng tôi có thể nhìn thấy khi đến thăm lớp học của chúng tôi sau bài tập đó.
Bất cứ cái gì bạn chú ý đến đều lớn lên. Hãy nhìn người khác theo cách bạn muốn họ trở thành trước khi nấu ăn cho họ. Hãy nói một lời cầu nguyện. Hãy nhìn thấy họ hạnh phúc, khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng và chuẩn bị những thức ăn này cho chính họ một cách thanh thản, sử dụng những công cụ bạn đã trao cho họ. Nếu bạn tập trung vào họ như những món hàng bị hư hỏng, bạn sẽ không thành công.
Tiên sinh Michio từng nói: Tất cả chúng ta đều là những bản tuyên ngôn, dạo chơi trên hành tinh này và sáng tạo không ngừng.